mẹ con một nhà

Chúa cho con một mái nhà ấm tình mẹ, ấm tình cha. 1. Mẹ là lời ru thiết tha, giữa đêm mưa lạnh gió lùa. Canh chầy nhịp theo võng đưa, có cha yêu cùng ơi à. Chúa cho con một mái nhà ấm tình mẹ, ấm tình cha. 2. Mẹ là vầng trăng sáng soi, thắp đêm con học chữ tình. Bà Mai gọi taxi đưa con Mận về nhà mẹ đẻ, và không quên dặn nhỏ tài xế: - Chú nhớ là không được dừng xe, mở cửa cho người trên xe xuống ở bất kỳ đâu cả , và chỉ được dừng xe tại địa điểm mà chị đã ghi ở đây nhé. Minh chơi mẹ như một con thú hoang mùa 5 cựu cán bộ tỉnh Phú Yên tại phiên tòa. Đại diện Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh Phú Yên đề nghị tòa tuyên phạt ông Nguyễn Chí Hiến, cựu Phó Chủ tịch Thường trực UBND tỉnh Phú Yên, 7- 8 năm tù về tội Vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản Nhà nước gây Siêu Thì Vay Tiền Online. Chúng ta đều là những đứa trẻ không bao giờ lớn trong mắt của bố mẹ, nhưng đến một lúc nào đó, khi trở về Nhà, Nhà bắt chúng ta phải lớn lên trong nháy mắt thì sao...?"Mình chỉ còn nhà khi nhà có bố mẹ, các anh chị em, nhà chỉ là nhà khi chúng ta có thể bỏ tất cả những muộn phiền trước cánh cửa để có thể an vui khi bước vào. Nhưng nếu đến một ngày, Nhà cũng đầy bão tố như những hàng ngày ngoài kia, chúng ta sẽ thế nào?"Cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Nơi có bố mẹ, có anh chị em, những người mà chúng ta luôn nói rằng đó là người thân thiết nhất, những người thấu hiểu chúng ta nhất, chiều chuộng chúng ta nhất và là những người sẽ luôn là bến đỗ để chúng ta quay trở về sau bao những thăng trầm, sóng gió ngoài mẹ tôi là kiểu hiền lành, chân chất; bố có hơi trầm và ít nói nhưng điều tôi luôn tự hào ở bố mẹ đó chính là sự yêu thương và hạnh phúc của bố mẹ dành cho nhau và dành cho cả chúng tôi, những đứa con của hai người. Tôi đã từng tự hào như em chúng tôi đã từng nghĩ bố mẹ mình đã rất hạnh phúc. Bố luôn là người mua hoa cho mẹ vào các ngày lễ, làm việc nhà phụ chúng tôi, cho chúng tôi tiền ra ngoài hàng ăn để bố mẹ ở nhà có không gian riêng tư.... cho đến khi tôi phát hiện ra, tình cảm và hành động của bố đối với mẹ, tất cả chỉ là vỏ ngoài dối trá mà gì mà "Đã gả vào nhà họ Lê thì đến chết cũng phải làm ma nhà họ Lê"? Xin lỗi bố, nhưng con phải nói rằng, quan niệm của bố, cái suy nghĩ mà mẹ của bố bà nội ngày ngày nhắc nhở với ba như thế đã xưa cũ lắm rồi, chúng con thời nay, yêu được thì bỏ được, kết hôn được thì ly hôn được, sinh con 2 3 đứa, đứa này theo họ bố đứa kia theo họ mẹ cũng là bình thường, cớ sao cứ phải dằn mãi một câu "họ này họ kia".Thật ra con không trách bố, bởi lẽ cũng không phải lỗi là ở bố vì lỗi là ở mẹ và chúng con vì mẹ không biết điều, kết hôn với bố bởi vì ông bà ngoại sắp đặt, bởi vì vun vén cái gia đình nhỏ này mà phải nhẫn nhịn mọi thứ, từ việc ông bà nội cổ hủ, gia trưởng, độc đoán, bà luôn chán ghét mẹ, luôn nghĩ rằng mẹ được gả vào nhà bà là gả trên, gia cảnh của gia đình mẹ thời ấy không tương xứng với gia đình nhà bà và nên thế nên bà ghét luôn cả chúng con bởi vì chúng con là những đứa trẻ sinh ra mà không có ngoại hình giống bên nội. Chúng con được sinh ra và nuôi lớn từ sự yêu thương, chiều chuộng từ cả nhà bên ngoại. Cho dù lúc con ốm đau, gần như sắp chết, phải đem đi bệnh viện, mặc dù nhà chúng ta gần nội hơn nhưng nội vẫn không cho con đi bởi vì nội nghĩ rằng chỉ có bệnh gần chết mới phải đi bệnh viện thôi, mẹ đã phải cầu xin bố như thế nào, phải xin ông bà nội như thế nào để con được đi viện, để có một cơ hội cứu sống con. Giờ nghĩ lại con vẫn cảm thấy đau lòng. Mẹ đã vì con mà đau lòng như thế, đã vì con mà từng hèn mọn như năm con hơn 20, mặc dù con vẫn đau ốm nhiều, vẫn phải chăm sóc y tế nhiều nhưng con đã không cần nhờ đến bố mẹ nhiều nữa thì nhà chúng ta lại xảy ra vấn đề mới. Hóa ra, trong suốt từng ấy năm kết hôn và chung sống, bố làm việc thật nhiều nhưng lại không đóng góp kinh tế vào ngôi nhà hay, vậy số tiền trong suốt những năm qua đã đi đâu vậy ạ? Bố hút thuốc nhiều nhưng không nhậu nhẹt, và con tin rằng bố cũng không chơi bời ở ngoài, cũng không đầu tư gì cả, không cho con tiền khám chữa bệnh cũng không cho anh trai và em gái con, thế bố làm việc để làm gì?Bố làm việc để làm gì khi cả cái nhà này mẹ phải chống đỡ, làm việc này đến việc khác nhưng việc nào mẹ làm bố cũng cấm cản. Nào là việc bán sách như thế này, việc nuôi trồng như thế kia, thế rồi nếu mẹ không làm việc thì làm thế nào để nuôi sống được cả 5 người chúng ta, làm thế nào để gầy dựng được nhà cửa, làm thế nào để cho chúng con ăn học hết cao đẳng đại học như bây giờ vậy bố? Thật ra lúc mới đầu con cũng không tin tưởng được việc tại sao bố làm việc nhưng lại không đưa tiền cho mẹ bởi vì một người phụ nữ mỏng manh như mẹ sao có thể cáng đáng được tất cả những thứ trên, nhưng sự việc này đã lộ ra nhiều năm mà bố vẫn chưa thay đổi nhiều, bố làm rất nhiều nhưng chưa tháng nào bố đi nộp tiền điện về mà không than thở, và rồi hình như bây giờ bố cũng chỉ lo lắng các hoạt động giỗ chạp bên nội chứ không phải cả hai bên như mẹ đã từng, nhưng chưa bao giờ đủ. Từ khi mọi thứ xảy ra, con đã ít lại càng ít về nhà hơn. Ở ngoài kia bão tố như thế nào con không quan tâm nhưng về đến nhà chúng con đều muốn được vui vẻ và con tin rằng tất cả mọi người đều muốn thế. Nhưng sự thật thì thế nào, mỗi lần con về nhà đều thấy bố mẹ cãi nhau, không vì chuyện tiền bạc thì cũng là chuyện con như thế này như thế kia. Thế rồi bố mẹ chỉ có mỗi một đứa con gái là con hay sao? Bố có thể không màng việc mẹ sắp vào phòng sinh sinh em gái út của con mà đi săn trong rừng mấy ngày liền, bố có thể không màng đến việc con nằm trong bệnh viện một mình suốt mấy tháng trời trong khi anh con làm việc ở xa cũng phải đi mấy ngàn km tới nhìn một cái mới an tâm được, bố có thể không màng tới việc em gái con sợ rắn, nó bị rắn cắn, mẹ chở nó đi bệnh viện rồi gọi về cho bố bảo bố mang thẻ y tế xuống nhưng bố không nghe điện thoại để sau rồi bảo "khi nào nó có việc gì thì gọi bố". Nhưng bố có thể quan tâm mẹ con một chút không, chân mẹ con bị đau, sưng lên rất nhiều ngày và gần như không thể đi lại được trong khi đó cả 3 anh em chúng con đều ở ngoài và chỉ có thể chạy về nhà được mấy hôm rồi lại đi lại, thế mà bố vẫn không thương mẹ, vẫn có thể dửng dưng, cần làm gì thì làm cái đấy, cần đi chơi thì vẫn cứ đi, muốn đi săn hoặc bạn bè của bố rủ bố đi uống nước chè hoặc rủ bố đi uống rượu bố vẫn không từ chối....Bố quá yêu thương bản thân mình, không chỉ quá nghe lời mẹ của bố, không chỉ không thương chúng con mà bố còn không yêu thương một ai cả. Thật bất hạnh làm ngoài xã hội ngoài kia, chúng con gặp rất nhiều chuyện, có bạn bè, có anh chị em hoặc nhiều người lạ cũng có thể che chở cho chúng con nhưng khi con về nhà, con chỉ mong được một vòng tay ôm của bố mẹ, có thể thật lòng mà vui vẻ với nhau dẫu những chuyện chúng con nói bố mẹ không hiểu, dẫu chỉ nhìn bố mẹ trồng một cái cây, nhổ một ngọn cỏ thôi chúng con vẫn vui bởi vì biết bố mẹ mình vẫn khỏe mạnh và an yên chứ không phải mỗi lần về nhà mặt mày chúng ta đều cau có, mỗi ngày đều nói với nhau về chuyện tiền bạc, về sự chán ghét nội ngoại của nhau như thế nào, thế thì hành trình trở về nhà của chúng con có còn ý nghĩa gì nữa đâu, thế thì những người hàng ngày tiếp xúc với cái nơi gọi là "Nhà" này, tâm thần đã phải vững chãi như thế nào để tiếp nhận những sóng gió này mà không bị nó nhấn chìm?Hoặc là bỏ mặc, hoặc là chết?3 Không chỉ phải gánh nhiều kỳ vọng, những đứa con một trong gia đình còn phải chăm sóc, cáng đáng tài chính khi cha mẹ già yếu, mà không có ai để san sẻ. Đêm sau lễ tang của bố, lần đầu tiên anh Nguyễn Minh Hùng, 40 tuổi, lật cuốn sổ bạc màu dày đặc chữ của ông. Đó là cuốn sổ ghi chép ngày giỗ của các cụ, kị trong họ, dài cả chục trang, các bài văn khấn... mà một trưởng họ như bố phải thuộc lòng. Nay ông mất, đương nhiên Hùng cũng phải thuộc. Tay anh run run, nước mắt chảy dài "Cha đi quá đột ngột nên con chới với!".Cuốn sổ này bố anh soạn khi anh mới đi làm ở Hà Nội. "Phải thuộc dần đi con ạ, rồi chẳng mấy lúc mà đến lượt mày", ông hay nhắc, nhưng anh con trai cứ gạt đi. Những đứa trẻ con một được cha mẹ yêu chiều lúc bé, nhưng gánh trách nhiệm nặng nề khi lớn lên. Ảnh minh họa QQ. Tiến sĩ Khuất Thu Hồng - Viện trưởng Nghiên cứu phát triển xã hội cho rằng, đứa trẻ là con một được cha mẹ dồn tất cả tình yêu nhưng kỳ vọng của gia đình lên chúng cũng cao."Trong văn hóa Việt Nam, trách nhiệm chung của những đứa con là hiếu thảo với bố mẹ, thờ phụng tổ tiên, học hành phải giỏi giang... Gia đình khá giả còn đỡ, nếu sinh ra trong gia đình nghèo, đứa con một còn phải vật lộn để thoát nghèo và chăm sóc cha mẹ ốm đau", bà Hồng Hùng tốt nghiệp đại học, nửa năm không kiếm được việc làm, cha anh bỏ việc nhà nông, gói tiền, bắt xe ra Hà Nội tìm người quen xin việc cho con. Một năm sau, Hùng có "chân" trong trường cấp 2 mà anh đang công lấy vợ cũng là giáo viên, mua nhà chung cư, dù nợ 2/3 tiền, theo đúng kỳ vọng của cha mẹ. Nhưng sinh hai con gái trong hai năm, đồng lương giáo viên eo hẹp, cha ốm nặng, Hùng âm thầm bán nhà, ra ở định " bỏ phố về quê", vừa có thời gian lo cho cha, vừa lo nhang khói cho tổ tiên, lại trút áp lực tài chính nơi phố thị. Nhưng một chiều cuối tuần, khi vừa xách vali vào cửa nhà, anh Hùng thấy khói từ sau vườn nghi ngút. Cha anh đang đốt hết cày, cuốc, bộ quần áo hay đi làm đồng. "Bố có chết cũng không muốn con cháu mình theo nghiệp cha, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời", ông buông lời khi con chưa kịp nguyện của cha Hùng là có cháu đích tôn. Từ lúc biết mình bạo bệnh, khát khao đó càng mãnh liệt. Một buổi tối giữa tuần, đang trong ca dạy thêm, anh nhận được điện của ông, giọng hối thúc "Đứa hàng xóm cũng hai con gái, giờ canh trứng bầu con trai rồi. Các con thu xếp về gấp hoặc gọi cho chị ấy học hỏi kinh nghiệm. Lấy giấy bút ra bố đọc số điện thoại".Những ngày sau đó, vợ chồng anh sợ khi thấy chuông điện thoại báo tên con gái duy nhất trong gia đình, gánh nặng đổ dồn xuống Mai Phương 26 tuổi khi bố lâm bệnh. Cách đây hai tháng, bố Phương bị đột quỵ. Trong danh bạ điện thoại có hơn 100 người khi đó, mẹ cô không biết gọi cho ai. Con gái duy nhất lại đang làm ở một công ty xây dựng tại Nha khi sang gõ cửa nhà hàng xóm lúc nửa đêm, ông mới được đưa đi cấp cứu. Bác sĩ chẩn đoán bố Phương bị chảy máu não. "Điều sợ hãi nhất với tôi khoảnh khắc đó là không được nhìn thấy bố lần cuối nếu chẳng may ông mất", Phương nhớ lại lúc nhận vài ngày, bố cô tỉnh lại nhưng hồi phục chậm. Hai mẹ con không dám rời nửa bước. Ông thường cáu gắt vô cớ, thậm chí có lần hất tung bát cháo mới mang từ nhà đến. Bế tắc, nhiều lúc, cô chui vào nhà vệ sinh khóc. Nhưng chỉ cần nghe điện thoại mẹ gọi, Phương lại gạt nước mắt vì sợ bà buồn. "Lúc đó tôi chỉ ao ước có anh chị em để được san sẻ áp lực. Ít nhất không phải chui vào một nơi nào đó để khóc thầm".Mai Phương quay cuồng lo đủ tiền đóng viện phí. Ngoài khoản tiết kiệm của bố mẹ, cô phải rút hết tiền gửi ngân hàng. Đó cũng là lần đầu tiên Phương phải vay tiền bạn bè. "Nếu bị xe đụng trên đường, tôi được giải thoát và bố mẹ sẽ được đền bù", ý nghĩ đó từng hiện lên trong đầu cô khi công việc quá khó khăn, bị mỗi lần nghĩ đến cảnh hai người già ngồi đợi con về, Phương cố gạt đi. "Là con một nên giờ tôi không dám nghèo, không dám mệt mỏi, không dám lấy chồng xa, vì bố mẹ chỉ có mình tôi", cô gái bị áp lực tài chính, bố mẹ còn khỏe mạnh, nhưng Vũ Thùy An, 27 tuổi, Hải Phòng có một tuổi thơ cô đơn. Bà nội An qua đời khi bố cô mới 12. Ông từng vượt biên sang Hồng Kông làm ăn kiếm tiền nuôi các em nên ông hiểu một đứa trẻ thiếu thốn vật chất sẽ thiệt thòi thế nào."Bố mẹ muốn toàn tâm lo cho con, để hạnh phúc của con trọn vẹn hơn", ông giải thích khi con thắc mắc tại sao không có em. Hai người cũng lao vào làm việc để có cuộc sống sung túc hơn. Đây là bức ảnh mỗi lần nhìn là một lần An khóc. Lúc này vợ chồng cô đang cúi chào bố mẹ để về nhà trai. Lúc ngẩng đầu lên, An thấy mẹ khóc. Cô muốn ngoái lại nhìn nhưng mọi người cản vì kiêng không được quay đầu nhìn lại. Từ khoảnh khắc đó, cô không còn thấy vui vẻ. Ảnh Nhân vật cung cấp. Hồi bé, Thùy An luôn "nổi" nhất lớp bởi được mặc những bộ đồ công chúa đẹp mắt, ăn những thức ngon. Cô bé An khi đó biết tên mọi loại sữa tăng chiều cao tốt nhất, vì đều uống qua. Mùa đông, cô là đứa trẻ đầu tiên trong xã đến trường bằng đôi bốt da màu trắng đính hoa. Thùy An cũng chưa từng phải mặc đồ hay dùng sách cũ của người khác. Mẹ cô bé hay đưa con đến nhà sách to nhất trung tâm thành bố mẹ mải làm việc, chỉ về nhà khi trời tối. Bốn tuổi, An đã tự ôm chăn gối sang phòng khác ngủ. Dịp nghỉ hè hay cuối tuần, cô mang quần áo sang nhà chú, nhà ông bà nội ngoại chơi vài ngày liền mà chẳng nhớ An học lớp Ba, gia đình chuyển từ Hải Phòng vào nam sinh sống. Bố mẹ gửi cô cho nhà người quen. Cuối tuần, nếu họ bận không đón được, An phải ở lại. Xa ông bà, xa anh chị em họ, Thùy An càng cô độc. "Tôi không biết kết bạn, ít nói và sống khép kín. Bạn tôi chỉ đếm đủ trên một bàn tay. Họ đều chủ động bắt chuyện trước", cô mẹ đủ điều kiện kinh tế lo cho cô đi du học và ủng hộ con thi vào bất kỳ ngôi trường nào thích. Nhưng cuối cùng, An chọn học ngành xuất nhập khẩu của ĐH Hàng Hải Hải Phòng – một lĩnh vực không hợp với người hướng nội như mình. "Bé đi đâu cũng được, lớn lại chỉ muốn gần bố mẹ, muốn họ luôn trong tầm mắt mình", cô yêu, An luôn muốn tìm người ở gần nhà. Trước khi quyết định kết hôn với chàng trai cách nhà mình một km, cô ra điều kiện anh "phải là con trai trong nhà, cùng em gánh vác gia đình, lo cho bố mẹ, nếu không sẽ không có đám cưới".Theo thống kê năm 2020 của Vụ Quy mô dân số - Kế hoạch hóa gia đình, Bộ Y tế, 21 tỉnh, thành phố đang có mức sinh dưới 2 con, chiếm 39% quy mô dân số. Trong đó, 5 thành phố trực thuộc trung ương, đặc biệt TP HCM ở nhóm thấp nhất cả nước với mức sinh 1,39 sĩ Khuất Thu Hồng cho rằng, việc ngày càng nhiều người đẻ ít, đẻ thưa,... không phải là sự ích kỷ của cha mẹ mà do áp lực xã hội, áp lực kinh tế họ phải chịu. Phụ nữ hiện đại vừa phải làm việc vừa phải chăm con. Nếu không được chồng chia sẻ việc nhà, họ cũng sẽ ngại bà Hồng, để hạn chế các gia đình chỉ sinh một con, các nhà làm chính sách cần xây dựng chính sách xã hội hợp lý xây dựng cơ sở vật chất công chất lượng hơn, giá rẻ hơn, đầu tư cho trẻ em. Ngoài ra, trong các gia đình, chia sẻ việc nhà, chăm sóc con phải bình một năm bố mất, anh Hùng vẫn làm việc ở Hà Nội, loay hoay với quyết định ở phố hay về quê. Mai Phương dù bị giục vẫn chưa tìm được một người đàn ông gần nhà - lại có thể cùng lo cho cha An đã có con gái hơn hai tuổi và đang mang bầu. Cô dự tính nếu đủ sức khỏe và tài chính, sẽ sinh ba đứa con "để chúng không phải sống một mình trong hoang mang như mẹ". Bà mẹ trẻ cũng chọn công việc gần nhà, để có nhiều thời gian cho con thay vì nơi có lương gấp đôi, nhưng áp lực một số nhân vật trong bài đã thay Nga - Hải Hiền Головна сторінка NetflixТЕЛЕСЕРІАЛИ Й ФІЛЬМИ БЕЗ ОБМЕЖЕНЬУВІЙТИУ нас є привид2023 Вікові обмеження13+ 2 год 7 хв КомедіїЗнайшовши в новому будинку привида з похмурим минулим, родина стає інтернет-сенсацією, а заразом — мішенню таємної урядової роляхДевід Гарбор,Ентоні Макі,Джахі Ді’Алло ВінстонКомедія про надприродні пригоди з Ентоні Макі, Девідом Гарбором, Джахі Вінстоном, Тіґ Нотаро та Дженніфер нас є привидДокладні відомостіДивіться офлайнДоступно для завантаженняПро фільмДушевне,Легковажне,ЗахопливеЗвукEnglish - Audio Description,English [Original],Hungarian,Polish,Turkish,UkrainianСубтитриEnglish,Polish,Romanian,Russian,UkrainianУ нас є привид» інформаціяЗазирніть за лаштунки й дізнайтеся більше цікавого на складДевід ГарборЕнтоні МакіДжахі Ді’Алло ВінстонТіґ НотароЕріка ЕшДженніфер КуліджФейт ФордНайлс ФітчІзабелла РуссоСтів КултерСхожеНезабаромЧужоземкаЦя епічна історія — адаптація серії фантастичних романів Діани Ґеблдон, яка розповідає про стосунки пари закоханих, які подорожують у 2Побувавши на межі смерті, досвідчений найманець Тайлер Рейк береться за нову небезпечну місію врятувати з полону сім’ю безжального дзеркалоЗахопливий серіал-антологія, який занурить вас у вир заплутаних історій про найвидатніші інновації та найгірші риси ЛюксембургДізнавшись, що їхній батько, який не жив із ними, помирає в далекому Люксембурзі, брати-близнюки з України вирушають у подорож, щоб востаннє побачити конюшина Меч короля магівПоки хоробрий хлопець, який не володіє чарами, прагне стати королем магів, чотири попередні володарі цього титулу, повертаються, щоб знищити Королівство працювати самостійно, колишній напарник Бетмена Дік Ґрейсон зустрічає кількох молодих героїв, яким відчайдушно потрібен сім’янин відвідує рідне село заради місцевого свята й вимушено повертається до злочинного життя, яке він колись менеДві бабусі втручаються в життя своїх дорослих онуків і влаштовують їм випадкову» зустріч, яка розпалює давні почуття та старі конфлікти.

mẹ con một nhà